• 0 Votes - 0 Average
  • 5
  • 4
  • 3
  • 2
  • 1
Chế độ chủ đề

Tây Bắc trong tôi!
nhocary Offline
Nhân viên giao nhận
******
Administrators

Bài viết: 65
Chủ đề: 22
Tham gia: Sep 2011
Danh tiếng: 0
Tiếng gà rừng gáy buổi sớm trên vùng cao khi mặt trời còn chưa ló dạng, sương mù vẫn giăng mù tịt. Các căn nhà rông trong bản rộn ràng hẳn lên. Phụ nữ, con gái vác cuốc ra ruộng bậc thang, đàn ông thì lên rừng tìm cây thuốc quí. Một ngày mới của họ bắt đầu là giờ mà ở thành phố, tôi vừa tắt laptop và đi ngủ.
Chuyến khảo sát tình hình giảng dạy vùng cao này đã mang tôi đến một vùng đất thật đặc biệt. Tây Bắc đẹp vô cùng,con người Tây Bắc cũng thế. Sống trong điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên, tạo hóa ban cho họ một sức khỏe phi thường. Họ lam việc quần quật suốt ngày, nhất là người phụ nữ, họ địu con lên rẫy làm đến trưa, rồi về nhà nấu bữa trưa cho cả gia đình,chiều lại mang thuốc quí,vải vóc lên chợ bán. Một ngày của họ không ngơi tay từ việc nhà đến việc chợ búa,ruộng đồng mà họ vẫn luôn vui tươi và giản dị, lần đầu tiên tôi cảm nhận con người đơn giản, hài hòa đến thế.
Sáng hôm ấy, cô Na’Rông vẫn vượt rừng đến trường như mọi khi. Cô là giáo viên, hiệu trưởng,bảo mẫu…là tất cả những chức vụ có thể có của một người giáo viên vì ngôi trường ấy chỉ có mỗi cô quản nhiệm. Lớp học đơn sơ,mái tôn đã rỉ, các vách nhà đều được dựng bằng tre nứa và các loại cây cứng trong rừng. Chiếc bảng duy nhất được làm bằng những tấm ván chắc lại và sơn màu xanh lá đậm còn bàn ghế thì gió thổi qua đã rên lên kẽo kẹt. Lớp học vùng núi đơn giản là vậy,không quạt máy,không đèn. Nhưng sự hạn chế của vật chất không làm những đứa trẻ ấy mất đi khát khao được biết con chữ. Cô giáo chưa tới, chúng nô đùa đuổi bắt nhau ầm ĩ cả một góc rừng. Có tất thảy mười lăm đứa trẻ. Trong giờ học,chúng ngồi chăm chú nghe giảng như đang phiêu lạc giữa miền cổ tích nào đó trong tiếng giảng bài êm ái của cô Na’Rông. Những mầm non của đất nước đang lớn dần trong môi trường khắc khổ của vật chất, mối đe dọa từ thiên nhiên nhưng chúng vẫn sống yêu đời, khát khao học tập và cống hiến. Những buổi chiều,những cô cậu học trò này hóa thân thành những tiểu thương nhân, tiểu lái buôn sành sỏi. Còn cô giáo thì là chủ của một quán trà rượu.
Ở đây, trời tối sớm hơn và tất cả các căn nhà trong bản đều tắt đèn vào khoảng tám giờ tối. Tôi trọ ở nhà cô Na’Rông. Màn đêm đã bao phủ các bản làng, chỉ có mỗi nhà chúng tôi còn sáng ánh đèn. Không phải vì thói quen thức khuya của tôi, cũng không phải thói quen soạn giáo án của cô, mà là cô đang cặm cụi mài dũa các góc của những chiếc bảng con cho đám học trò nhỏ. Công việc đơn giản mà ấm áp tình người biết bao!

Một tuần trên Tây Bắc,tôi cảm nhận cái lạnh của vùng núi nhưng chạm vào được cái ấm áp trong mỗi người dân mộc mạc, giản dị mà nghĩa tình. Chú bé sáng là học trò, chiều là thương nhân, cô giáo trẻ là người bán quán nước, những chiếc bảng con đang được gọt dũa…tôi mường tượng lại tất cả khi đang ngồi trên chuyến xe về lại Hà Nội. Chuyến đi nhuốm màu yêu thương này có lẽ sẽ theo tôi mãi trong quãng đời giáo viên của mình, tiếp cho tôi động lực để sống với ước mơ được dạy dỗ cho những đứa trẻ!
( Sưu tầm )


Có thể liên quan đến chủ đề...
Lời chúc hay và ý nghĩa ngày 20/11 là một trong những món quà quý giá luôn đươc thầy
18 điều cấm kỵ và 13 điều nên làm trong tháng cô hồn
Khiêu vũ trong mưa
Trong lòng ta chứa gì
Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ
9 yếu tố tạo nên thành công trong quan hệ đối tác






Những người đang xem chủ đề này:

Color Skins

Change Color:

Background Patterns:

Background Images:

Background Header:

Setting Panel

Main Options: