• 0 Votes - 0 Average
  • 5
  • 4
  • 3
  • 2
  • 1
Chế độ chủ đề

Hạt Giống Tâm Hồn
ngocvu1403 Offline
Phó giám đốc
******
Administrators

Bài viết: 1,186
Chủ đề: 877
Tham gia: May 2011
Danh tiếng: 4
Hóa đơn
Peter là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa ở đầu phố, cậu thường đến cửa hàng của mẹ để chơi, mỗi ngày cửa hàng có không ít những hóa đơn trả tiền hoặc thu tiền cần thanh toán hoặc chuyển đến khách hàng, Peter thường được mẹ giao nhiệm vụ đem những hóa đơn đó đến bưu điện gửi. Dần dà những việc này khiến cậu cũng cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành một nhà kinh doanh nhỏ. Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì mà mình đã giúp mẹ mỗi ngày, sáng hôm sau mẹ cậu nhận được hóa đơn đó ghi rõ:
”Mẹ cần thanh toán cho con trai Peter của mẹ những khoản sau:
Vận chuyển đồ dùng về nhà: 2 đồng
Đem thư đến bưu điện gửi: 1 đồng
Giúp người lớn dọn dẹp vườn hoa: 2 đồng
Cả tuần lễ con đều ngoan ngoãn vâng lời: 1 đồng
Tổng cộng : 6 đồng “
Mẹ Peter không nói gì cả, Đến bữa tối, Peter phát hiện dưới khay ăn của mình 6 đồng tiền công. Cậu rất vui, khi cậu vừa định bỏ tiền vào túi cậu thấy kèm theo là một hóa đơn thu tiền khác, mà người nhận là cậu, cậu rất ngạc nhiên:
Peter cần thanh toán cho mẹ những khoản sau:
Sống 10 năm trong ngôi nhà hạnh phúc của mẹ : 0 đồng
Khoản chi phí cho việc sinh hoạt, ăn uống, học hành trong 10 năm : 0 đồng
Khoản tiền mẹ chăm sóc Peter mỗi khi đau bệnh: 0 đồng
Từ đó đến nay Peter luôn có một người mẹ yêu thương chăm sóc : 0 đồng
Tổng cộng : 0 đồng
Peter đọc đi đọc lại tờ hóa đơn, cậu hối hận đến đỏ cả mặt. Lát sau, cậu đến bên mẹ và rúc vào lòng mẹ, nhẹ nhàng bỏ 6 đồng tiền vào túi mẹ.
(trích sách Học làm người)


Vết Sẹo
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học, điều cậu bé sợ đã trở thành sự thật, mẹ câu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên Bạn bè và Giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé. Cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình, mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi tại sao mẹ mình bị một vết sẹo lớn như vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ, mặc cho vết sẹo đập vào mắt. Nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào trong góc tránh mặt mọi người, ở đó cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo
Làm sao chị bị vết sẹo trên mặt như vậy? Cô giáo của cậu bé hỏi.
Người mẹ trả lời;
Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì ngọn lửa bốc lên, mọi người đều sợ và không dám vào vì lửa bốc quá cao, và thế là tôi chạy vào, khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó, và tôi vội vàng lấy mình che cho nó, tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn nhờ có anh lính cứu hỏa cứu cả hai mẹ con tôi.
Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt :” vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến ngày nay, tôi không hề hối tiếc về điều mình đã làm.” Đến đây cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
Phần thưởng
Khi nghệ sỹ lừng danh Burt Lancaster còn là một đứa trẻ nghèo ở New York ông vẫn thường có những giấc mơ rất trẻ con về những que kem Socola quyến rũ. Lúc đó đồng 25 Cents đối với ông là cả một gia tài.
Một ngày kia đi ngang qua một ngân hàng, cậu bé Burt bất chợt thấy một tờ 20 đô la năm dưới đất chỗ bãi đậu xe. Đó là số tiền lớn nhất Burt từng thấy, khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cúi xuống lượm tờ giấy bạc bỏ vào túi quần và liên tưởng ngay đến những que kem cũng như những món đồ chơi mà cậu từng mơ ước. Nhưng ngay lúc đó có một phụ nữ đứng tuổi với vẻ mặt hoảng hốt đi đi lại lại tìm kiếm dưới đất. Thấy cậu bé bà liền hỏi: “ Con có thấy tờ 20 đôla của Bà đánh rơi không?” . Bà giải thích đó là số tiền mà cả gia đình đông đúc của bà phải sống nhờ vào cho đến hết tháng này, vừa kể bà vừa khóc. . . :” Bà không biết sẽ phải làm gì nếu không tìm ra nó. Chắc có lẽ nó rớt đâu đây thôi . . . .”
Những ngón tay của Burt siết chặt vào tờ giấy bạc, trong đầu cậu bé, những món đồ cậu mua với số tiền to lớn đó lần lượt hiện ra. Rất dễ để trả lời, :”Con không thấy tờ giấy bạc nào hết!” và bước đi, Nhưng thay vào đó, cậu bé rút tờ giấy bạc ra và nói :” Con Lượm được nó đây!”.
Sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt đầy lo âu của bà làm ấm lòng cậu bé. Bà lão cám ơn và bước đi. Ngôi sao điện ảnh Burt Lancaster nhớ lại, đó là giây phút hạnh phúc nhất đời ông.
Một ly sữa
Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi :” Tôi nợ bạn bao nhiêu?”
“Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.”
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau đó, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sỹ trong vùng đều bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm Thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sỹ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên, địa chỉ của bệnh nhân, một tia sang lóe lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài chữa trị, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi.
Dr Howard Kelly yêu cầu bệnh viện chuyển cho ông hóa đơn viện phí trước khi đưa nó đến cho cô gái, và ông viết gì đó bên cạnh hóa đơn.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi cô chắc chắn rằng cho đến hết đời cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng lấy hết can đảm, nhìn vào tờ hóa đơn và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hóa đơn . . . .
“Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.”
Ký tên
Tiến sĩ Howard Kelly.
Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào, và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt :”Tạ ơn thượng đế đã rộng ban tình thương của Ngài qua trái tim và bàn tay của một con người!“
Đây là câu truyện có thật. Dr.Howard Kelly là một nhà vật lý lỗi lạc, đã sáng lập ra khoa ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.
Vết thương
Một cậu bé nọ có tính xấu, là cậu rất dễ nổi nóng, một hôm cha cậu đưa cho cậu một túi đinh và bảo, mỗi khi con nổi nóng, hãy chạy ra đằng sau nhà và đóng một cây đinh lên hàng rào gỗ.
 Ngày đầu tiên cậu đã đóng 37 cây đinh lên hàng rào, vài tuần sau đó, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng việc kìm chế cơn giận lúc này còn dễ hơn việc phải đóng một cây đinh lên hàng rào.
Ngày kia, cậu đã không còn nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào nếu ngày nào cậu không giận dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, và cũng đến một ngày cậu báo với cha, hàng rào đã không còn cây đinh nào nữa.Cha cậu và cậu cùng đến bên hàng rào, ông chỉ hàng rào và bảo :”Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào, hàng rào đã không còn như xưa rồi. Nếu con nói những gì trong cơn giận dữ, những lời đó cũng giống như những lỗ đinh này, nó để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói bao nhiêu lần xin lỗi đi nữa, những vết thương đó vẫn để lại trong lòng người khác. Vết thương tinh thần cũng giống như những vết thương thể xác vậy. những người xung quanh ta là những viên đá quý, họ giúp con cười, giúp con trong mọi chuyên, họ lắng nghe con nói trong lúc con gặp khó khăn, họ cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng minh cho con. Hãy nhớ lấy lời Cha . . .”
[b]Nói Dối[/b]
Một chú bé chăn cừu nọ, chú được chủ giao cho đàn cừu, ngày ngày chú dẫn đàn cừu lên sườn đồi cho chúng gặm cỏ, chiều tối lại dẫn chúng về. những lúc như vậy cậu thả hồn đây đó, thỉnh thoảng cậu vẫn để mắt đến đàn cừu kẻo có những con cừu đi lạc bầy.
Một hôm đang khi chăn cừu, chú chợt nảy ra ý tưởng muốn chọc mọi người chơi cho vui. Chú đứng bật dật và la to: Sói! Sói ! có chó sói  . . . tiếng la thất thanh của chú làm những người trong làng, kẻ cầm dao, người cậm gậy . . . chạy ra để giúp chú xua đuổi bọn sói. Nhưng ra đến nơi họ mới vỡ lẽ, chẳng có bầy sói nào cả, và họ biết minh bị măc lừa thằng bé. Họ đành hậm hực trở về nhà.  Đến một ngày nọ, khi đang chăn thả đàn cừu trên sườn đồi, thì đàn sói đến thật. chúng nhìn cậu bé và gầm gừ chuẩn bị tấn công đàn cừu. hoảng hốt chú kêu to: Sói! Sói ! có cho sói  . . . nhưng những tiếng kêu của chú đã không được một ai đáp lại. mọi người nghĩ rằng hẳn lại là trò chọc phá của thằng bé chăn cừu nên mọi người chẳng ai lưu tâm.
 Đàn sói tấn công đàn cừu và giết sạch đàn cừu.
[b]Chuyện cây táo  [/b]
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to, một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Cậu leo lên cây táo, hai trái ăn, ngủ trưa dưới bóng râm của cây táo. Cậu rất yêu cây táo, và cây táo cũng rất yêu cậu bé. Thời gian trôi qua cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ cậu bé trở lại với cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to
Hãy đến chơi với ta
Cháu không còn là trẻ con nữa, cháu không thích chơi với cây táo, cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.  
Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể vặt những quả táo của ta và đem bán . cậu bé sung sướng hái tất cả những quả táo và ra đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lai nữa.
Một hôm cậu bé quay trở lại và giờ đã trở thành chàng trai, cây táo sung sướng
Hãy đến chơi với ta.
Cháu không có thời gian để chơi, cháu còn phải làm việc để nuôi sống gia đình. Gia đình cháu cần một mái nhà để ngụ, bác có giúp gì được không?
Ta xin lỗi, ta không có nhà, nhưng cậu có thể chặt cành của ta để làm nhà.
Và chàng trai chặt những cành táo, cây táo mừng lắm nhưng cậu bé cũng không quay trở lại. cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai giờ đã là người có tuổi quay trở lại, cây táo vui sướng.
Hãy đến chơi với ta.
Cháu đang cảm thấy buồn muốn chèo thuyền đi chơi thư giãn, bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
Hãy dùng thân cây của ta đóng thuyền và cậu hãy chèo thuyền ra xa thật xa và cậu sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chăt cây táo và đóng thuyền ra đi,
Nhiều năm sau chàng trai quay trở lại.
Xin lỗi con trai, nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa.
Không còn trái táo
  • Nhưng cháu còn răng nữa đâu mà ăn.
Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo
  • Cháu cũng đã quá già rồi.
Ta chẳng còn gì giúp cậu được nữa, cái ta còn duy nhất là bộ rễ đang chết dần chết mòn, cây táo nói trong nước mắt.
Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi, cháu đã quá mệt mỏi sau những năm qua.
Ôi thế thì cái gốc cây này là nơi tốt nhất cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ, hãy đến với ta. Cậu bé ngồi xuống, cây táo mừng đến rơi nước mắt.
Câu chuyên ấy để nói về mỗi chúng ta, Cây Táo ví như Cha mẹ chúng ta, khi còn trẻ, ta thích chơi đùa bên cha mẹ, khi lớn lên ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về mỗi khi cần họ giúp đỡ. Bất kể là khi nào, cha mẹ vẫn luôn sãn sàng chờ đón giúp đỡ chúng ta. Để ta được Hạnh phúc.
các bạn thấy hay thì chia sẽ cho mọi người để mình có động lực viết bài nhé


Có thể liên quan đến chủ đề...
GIỌNG NÓI BẮC -TRUNG - NAM

Hãy nhấn
Like - Share Nếu Bài Viết Có Ích



Có thể liên quan đến chủ đề...
Chủ đề: / Tác giả Trả lời: / Xem: Bài mới nhất
5 Replies 15,765 Views
Bài mới nhất by nhocary
14-10-2011, 12:19 AM




Những người đang xem chủ đề này: 1 khách

Color Skins

Change Color:

Background Patterns:

Background Images:

Background Header:

Setting Panel

Main Options: